Lucy (Luc Besson, 2014)
Vì đâu mà Lucy cuốn hút đến thế? Vì
khuôn mặt của Scarlett Johansson? Vì phong cách của Luc Besson? Vì đề
tài khoa học-viễn tưởng hàn lâm xen hành động đã mắt? Đè bẹp Hercules
của The Rock tại phòng vé, Lucy cuốn hút đơn giản vì là phim hành
động có nhân vật nữ chính: chỉ thế thôi, cũng gây tò mò rồi.
Để hiểu rõ hơn sự độc đáo của bộ phim,
hãy xem cách Luc Besson miêu tả nó: “Phần đầu là Leon: The Professional.
Phần giữa là Inception. Phần cuối là 2001: A Space Odyssey.” Chỉ về cô
gái tình cờ bị tiêm một loại thuốc đặc biệt giúp sử dụng 100% năng
suất não bộ, mà lại phức tạp vậy sao? Khoan nói về sự tương đồng
hay khác biệt giữa ba bộ phim trên và Lucy, hãy nghĩ tới cách Luc
Besson “giải thích” về đứa con cưng: dùng
ba phim từ 1968 tới 2011 để liên hệ, không chỉ vì Lucy “gân guốc” như các nhân vật nam trong đó, mà phản
ánh nhiều hơn việc phim có duy nhất nhân vật nữ dẫn đầu ở Hollywood
khó mường tượng ra sao.
Dĩ nhiên, Lucy
không phải bộ phim “nữ quyền” đầu tiên – hãy nghĩ tới những Terminator,
Alien, Tomb Raider hay Underworld, nhưng khác biệt ở chỗ Lucy của
Johansson không hề có kỹ năng siêu việt ngay từ đầu, mà còn phải thay
đổi theo dòng năng lượng quá tải với người thường. Mạch truyện nhân
vật bị ném vào hoàn cảnh đảo lộn như vậy hiếm khi xảy ra với nhân
vật nữ (còn với nhân vật nam, riêng năm 2014 có thể kể tới Edge of
Tomorrow, Transformers: Age of Extinction hoặc X-Men: Days of Future Past),
và còn mang tính thực tiễn ít nhiều với khu phố Đài Bắc, trường
đại học La Sorbonne ở Paris được đoàn phim tới tận nơi quay ngoại cảnh.
Bối cảnh hiện đại nhưng dần kỹ số hóa trong tầm nhìn ngày một siêu
việt của Lucy khiến phim phát triển chặt chẽ quanh nhân vật chính,
không để các yếu tố bên ngoài (kể cả băng đang mafia của Jang do Choi
Min Sik thủ vai) gây ảnh hưởng.
Luc Besson chọn
tên Lucy cho dự án dài 10 năm của ông: tên bộ hóa thạch người tối cổ
đầu tiên được cho có dáng đi thẳng đứng được phát hiện năm 1974, là
minh chứng cho quá trình tiến hóa của loài người. Từ dáng đi xộc xệch
ban đầu tới những bước sải dài trên đôi gót Louboutin, thân hình từ
uể oải tới quyến rũ chết người, Lucy trên phim là quá trình phát
triển vượt bậc của một người phụ nữ. Cứ cho là viển vông đi, nhưng
mới là điều hiếm hoi kéo hàng loạt phái đẹp ra rạp. Bởi cô gái họ xem
không còn chỉ nằm gọn trong khuôn phép “người hùng”, “người mẹ” hay
“người tình” nữa, mà biến đổi vẻ ngoài trong chớp mắt, xuất hiện
mọi nơi, và tuyệt hơn cả, có trí thông minh đủ khiến phần cuối bộ
phim quay mòng trong hỗn loạn.
Nếu điện ảnh
như một tấm gương, thì phim ảnh (giải trí) luôn phản chiếu những đức
tính hoàn thiện nhất trong mỗi nhân vật để mang lại cái kết trọn
vẹn. Do đó, dù còn nhiều hạt sạn, Lucy vẫn đặc biệt khi mang đến cho
phụ nữ hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của họ: sự độc lập, không khuôn
khổ, tự do thể hiện bản chất quyến rũ ở trí thông minh dù phải
“giẫm nát” logic của bộ phim. Đủ để khán giả nữ ngước lên trầm trồ,
đủ để số đông cánh mày râu khó hiểu, Lucy vì thế càng đáng chiêm
ngưỡng. Như một cô gái đẹp vậy.