Julianne Moore - bầu trời không ngừng đổi sắc
Khi nói với Julianne Moore
rằng cô là một trong những diễn viên hiếm hoi ở tuổi 50 mà vẫn có
những vai đầy sức nặng, rất có thể cô sẽ đính chính rằng mình 53
chứ không phải 50, thậm chí chỉ rõ ra những nếp nhăn cô có nơi khóe
mắt. Không hề hạ giọng về tuổi tác bản thân hay việc cuốn truyện
Freckleface Strawberry sắp ra mắt xuất thân từ nỗi ám ảnh về tàn nhang
hồi bé, Julianne Moore cuốn hút người đối diện ở cách cô ôm trọn
thăng trầm cuộc sống hơn là chặng đường hóa thân không mệt mỏi.
Sẽ không ngoa khi nói Julianne
Moore rũ bỏ hình ảnh nổi tiếng của mình nhanh hơn chuyển mình giữa
các dự án chồng chéo cô chọn. Nhiều phóng viên sau một buổi phỏng
vấn thường sửng sốt nhận ra nữ diễn viên bắt họ nói nhiều hơn ngược
lại. Giữa những câu trả lời về các vai diễn, Julianne Moore có thể
mời họ một bữa ăn, gợi ý món nào nên ăn ở nhà hàng nào, vẫy chào
người quen dù đó chỉ là ở một tiệm café nhỏ trong Montauk, cách xa Manhattan
nơi cô sống cùng gia đình. Không chỉ gây ấn tượng với mái tóc đỏ rực
và nụ cười thân thiện, mọi cử chỉ từ nữ diễn viên đều toát ra sự
thoải mái tự nhiên đến kinh ngạc. Người ta không thấy điểm chung nào
giữa cô và các vai diễn như ngôi sao phim cấp ba Amber Weaves trong Boogie
Nights, tới người mẹ bốc đồng Susanna trong What Maisie Knew; nhưng cũng
khó tin rằng trong những người phụ nữ này được diễn bởi một diễn
viên chẳng hề có tiền sử nghiện ngập, scandal, hay chỉ đơn giản một
tuổi trẻ bồng bột – những trải nghiệm để xúc tác nên những phút xuất
hiện ấn tượng. “Tôi chỉ giả vờ là chính,” Julianne Moore chia sẻ một
cách thản nhiên. “Đó là công việc của người đạo diễn cùng các diễn
viên. Tất cả chỉ là thể hiện cho khung hình.”
Con người Julianne Moore là
vậy, dạn dĩ và thẳng tính. Cô chẳng hề che giấu là mình không thích
đóng cảnh tình dục, dù được mệnh danh là “nữ hoàng đóng vai ngoại
tình”; cũng chẳng muốn nghĩ tới việc cậu con cả sắp đủ tuổi để xem
những phim như The Kids are All Right hay Chloe. “Hai con tôi không cần phải
xem phim tôi đóng. Tôi không bao giờ muốn các con coi mình là diễn viên.
Mối quan hệ duy nhất tôi muốn có với các con là với tư cách người
mẹ.”
Khi mà vẫn nhận được 2-3
dự án mỗi năm, việc cân bằng giữa gia đình và công việc đã thành ưu
tiên của Julianne Moore từ khi cô lập gia đình với đạo diễn Bart Freundlich
năm 1995. Việc mình nhiều lần thay đổi dự án để có thể ở bên gia
đình, hay cũng nhiều lần “đình công” việc nhà vì mệt mỏi nhưng rồi
lại tự thân gom quần áo đi giặt vì không muốn các con mặc quần áo
bẩn ra đường, được cô kể vui như chuyện tất yếu của người phụ nữ,
chẳng phải tô vẽ gì cho vẻ mặt sáng bừng mỗi khi nói về tổ ấm. Tình
yêu gia đình giúp Julianne Moore có thêm những cái nhìn khách quan về
nhân vật, chứ không đơn thuần sự cảm thông. Nhận xét về Susanna trong
What Maisie Knew, là phạm lỗi lầm không thể tha thứ khi bỏ mặc con
cái, sự bất bình ấy lại khiến Julianne Moore diễn vai người mẹ rock
star theo một cách bén ngọt nhất, làm rõ được sự ích kỷ tới ghê
gớm của bà.
Dĩ nhiên nhìn lại, khi
nhiều đồng nghiệp giờ đã chắc tay Oscar danh giá, còn mình vẫn chỉ
góp mặt 4 lần ở danh sách đề cử, không ai khỏi tự vấn chặng đường
mình đi. Nhưng Julianne Moore thì không quá bận tâm, bởi đam mê chính
của cô vẫn là kể chuyện về cuộc sống, con người. Xuất thân trong gia
đình có bố làm luật sư còn mẹ làm trong ngành tâm lý trị liệu,
Julianne Moore sớm nhặt nhạnh những thông tin về động cơ, hành vi ứng
xử từ những bữa cơm gia đình. “Phim là giải trí, hẳn rồi. Nhưng không
có nghĩa là không cần nhấn mạnh trải nghiệm của nhân vật, để khán
giả thấy một cuộc sống rất gần với mình.” Là phim ra mắt ở liên
hoan phim hay công chiếu ở rạp, những nhân vật Julianne Moore chọn đều
có những dồn nén, những tâm tư chực chờ được cô thể hiện ở cái
nhíu mày, nụ cười gượng gạo hay giọt nước mắt tràn mi. Tự cấm bản thân không được chìm đắm trong vai diễn
sau mỗi ngày quay – điều tưởng chừng khó khăn với những vai diễn chất
chứa cảm xúc – cũng giúp Julianne Moore có những giây phút nhập vai
nội tâm hơn chỉ trong tích tắc máy chạy.
Như vai diễn Havana Segrand
trong Maps to the Stars của David Cronenberg – được gọi là “giấc mê sảng
về Hollywood” – sẽ chẳng ai hợp Julianne Moore hơn phải bày tỏ đủ thang
bậc căm hận, tuyệt vọng tới hạnh phúc kìm nén, giả vờ cảm thông nhiều
khi chỉ qua một cái chau mày. Sau 30 năm sự nghiệp, tiếng hét Havana
Segrand gào lên trong bộ phim không khác một lần thoát xác đỉnh cao
của Julianne Moore, khi cô buông tất cả những sắc thái, những trải
nghiệm Hollywood từng đặt lên mình vào một tác phẩm “dành tặng” công
nghiệp điện ảnh. Khác với những người vợ, người mẹ quen thuộc,
Julianne Moore đẩy tâm lý Havana xuống tầm một đứa trẻ, một đứa bé không
chịu lớn, luôn tìm sự chăm sóc, nhưng đổi lại chỉ là bóng ma ám ảnh
của người mẹ ngôi sao mà Havana không thể vượt qua. Cách diễn xuất bản
năng nhưng nén đầy phẫn uất ấy đã khiến đồng nghiệp Robert Pattinson
đã phải thốt lên “Chắc chắn cô ấy sẽ được đề cử” khi đoàn phim đến
Cannes ngày đầu tiên. Julianne Moore chỉ mỉm cười lịch sự, bởi lần
cuối cùng cô được đề cử và chiến thắng tại một liên hoan phim cũng
hơn 10 năm trước rồi. Khi tên cô vang lên trong sự ngỡ ngàng của người
tham dự tại đêm bế mạc cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất,
nhà tổ chức báo tin cô đã về Mỹ cho một dự án khác.
“Bạn chỉ qua tuổi 50 có
một lần, vậy nên hãy tận hưởng nó hết mình” cô chia sẻ như một lời
khuyên cho phụ nữ bằng tuổi. Và vì cũng chỉ có duy nhất một cuộc
đời trong điện ảnh, nên Julianne Moore vẫn cần mẫn truyền tải những
câu chuyện mới, những con người mới, như một bầu trời không ngừng đổi
sắc.

