ĐÊM
Ở nhà, tôi rất thích đạp xe ngắm các ô cửa sáng đèn vào buổi tối, sang đây đi bộ đi xe tôi cũng không thể kìm lòng ngoái lại khi nhìn thấy màu vàng sau tấm rèm. Tôi yêu của sổ, rèm và ánh đèn vàng, vì nó gợi về một mái ấm gia đình dù chỉ trong tưởng tượng. Chúng đã luôn cuốn hút tôi từ lâu lắm rồi, từ một buổi đêm bước ra sân và sững lại khi nhìn thấy cửa sổ nhà hàng xóm sáng lên như chiếc đèn lồng ai để quên.

ĐẸP
Đối diện bến xe buýt là cửa hàng quần áo TOPSHOP, dĩ nhiên đã đóng cửa, nhưng gian trưng bày thì vẫn sáng đèn. Cô nhân viên đang xếp lại hàng giày, chỉnh sửa từng cái một thật tỉ mỉ. Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng vài chiếc xe chạy qua lẫn với tiếng hò hét của đám thanh niên đi tiệc tùng về, một hành động nhỏ ấy lại làm khung cửa chẳng bao giờ tôi thèm nhìn giờ đẹp và ấm hơn bao nhiêu.

XẤU
Một đứa lười biếng hôm nay vì mấy bông tuyết mà bùng học trùm chăn ngủ, nhưng tối vẫn đủ “can đảm” ra đường vì một bộ phim. Trước ánh đèn, ngụm cacao uống dở nhạt dần. Vị ngọt của nó chả lấn át được sự chán chường, cũng chả giảm được cái lạnh buốt của cơn mưa quất mặt.

“Đêm, những con đường thưa vắng”*, để tôi trải lòng và thở dài gắt gỏng.

*Bài hát Đêm – Bức Tường

Comments