Người (Bạn) Cũ


Đang tiện đánh máy thì tôi đánh luôn vài dòng, tôi chả muốn cúi xuống với lấy quyển sổ trong cái ba lô trên sàn và cũng vì đã đánh mất cây bút yêu thích. Tâm trạng gần deadline nộp bài luôn thật bấn loạn; một vài cú click trên mạng cũng làm tôi lao đao. Tại sao tôi phải hy vọng rằng một lá thư đi sẽ được đáp trả? Tại sao tôi phải cố theo đuổi một hình hài nửa vời, một hình ảnh phản chiếu của một trang mạng xã hội? Để giờ nhờ công nghệ thông tin, không những tôi biết rằng hòm mail mình bám víu vào đã không còn được sử dụng, mà còn biến tôi thành một đứa chuyên đi rình mò hoạt động online của người khác vì hết cách liên lạc. Người ta thường mơ về quá khứ khi hiện tại không còn như mong muốn. Gần đây tôi bị ám ảnh với những điều có thể làm tốt hơn vào 1, 2 hay hơn 5 năm trước. Tôi ước mình đã rèn luyện bản thân nhiều hơn để không làm xấu hình ảnh bản thân trong một môi trường xa lạ, cả về thể chất lẫn tác phong suy nghĩ. Tôi ước tiếp mình sẽ ghi dấu lại như một con người gần tốt hơn để không bị bỏ quên. Và tôi ước, một năm trước, giá như tôi viết thư theo một cách khác, viết ít hơn, không dài dòng, không quá níu kéo. Tôi không quá thích văn hóa Pháp nhưng giờ tôi hiểu nên “trốn” chứ không nên “theo đuổi” những gì quá xa vời kiểm soát. Nếu như được quay lại và làm tất cả điều trên, liệu đó có phải là 1000 bước của tôi? Và người ta sẽ bước lại 1 bước? Hay mọi chuyện vẫn như bây giờ, chỉ khác là tôi sẽ đủ can đảm để quên nó đi? 

Tôi không thể quay ngược thời gian, nên cũng không muốn quá bám víu vào những điều ước cho quá khứ. Nhưng tôi vẫn có quyền ao ước về hiện tại và tương lai. Tôi chỉ mong đâu đó, trong dòng thời gian, đường đi của tôi sẽ gặp lại những đường thẳng khác, dù trong tôi cũng sợ đó là dấu chấm hết cho tất cả. Có câu “Thức đêm mới biết đêm dài”, thực ra đó là nếu nằm không nghĩ ngợi, chứ thực ra đêm ngắn, như tất cả những thời gian khác. Tôi còn một năm rưỡi nữa ở thành phố nhỏ này. Trước khi rời đi tôi muốn được biết chắc mình không phải là người bị bỏ rơi.

Comments